Nghe đâu chuẩn bị có một cuộc họp thượng đỉnh của các nhà lãnh đạo trong ngành xuất bản về việc tạm dừng sản xuất các loại tiểu thuyết ngôn tình. Có khi tại cô Tóc Xù cũng nên…
Một buổi sáng đẹp trời, Tóc Xù ngồi ngắm lá rơi ngoài cửa sổ, bất chợt nàng chả nhớ nổi đã thổi cơm chung với gã Bụng Bia bao nhiêu mùa lá rụng như thế. Đàn bà mà, ngoài những lúc ngó ra cửa sổ để xem cha hàng xóm có xả rác bừa bãi hay không hoặc ả láng giềng có chịu thay cái váy thiếu vải chết tiệt kia không, thì những lúc máu lên não nhịp nhàng, nàng sẽ ngồi mơ màng thế sự. Tóc Xù ngồi đếm hết các ngón tay, rồi đếm đến ngón chân thứ hai của bàn chân thứ nhất, thì đầu óc bỗng thấu tỏ lạ lùng. Mười hai năm có lẻ nàng đã ở với hắn, ăn với hắn, ngủ với hắn, đẻ với hắn, tất nhiên thỉnh thoảng dùng chiêu “Tiểu Lý phi đao” với hắn. Hỉ nộ ái ố bung xèng đủ cả, chả thiếu gì. Thế rồi một ngày lá vàng rơi la đà bên cửa sổ như hôm nay, nàng chợt nhận ra mười hai năm ấy có đến quá bán là lãng xẹt.
Ngày xưa, nàng với hắn yêu đương mặn nồng đến độ sòn sòn mỗi năm một đứa, nhanh đến độ có khi …trứng rụng chả kịp. Thế mà mười hai năm buồn bã trôi qua, giờ có khi trứng rụng chết khô cũng chả ai màng. Vô nghĩa thế là cùng. Tóc Xù ngồi đếm lá vàng vu vơ đến chiếc thứ 1374 thì nàng giác ngộ. Nàng phải tìm lại tình yêu đã mất!
Nàng đứng phắt dậy, dắt xe lao ra khỏi cửa nhanh như hồi nàng gật đầu đồng ý về thổi cơm chung với gã Bụng Bia. Nàng đi đâu ư? Tất nhiên là nàng đi sắm đồ. Đàn bà thật là phiền phức, những lúc vui thế nào cũng muốn đi mua sắm, lúc buồn cũng muốn đi shopping, rồi lúc tỉnh táo cao độ như Tóc Xù lúc bấy giờ cũng lại là mua sắm. Tóm lại, đàn bà mê mua sắm cũng giống như là đàn ông mê gái đẹp vậy, chẳng từ khi tỉnh táo hay lúc u mê.
Đang kể đến đoạn Tóc Xù đi shopping. Nàng thường hay nhìn lên trời mà thống thiết rằng chẳng có được vòng một của Thủy Top, vòng hai của Ngọc Trinh và vòng ba của cô Kim Kardashian. Hôm nay thì nàng không có thời gian mà than với trời, nàng chỉ cần biết một điều rằng nàng sẽ phải mua đến độ điên cuồng để “thoát xác” trước mặt gã Bụng Bia.
Nàng vác một lô xích xông tay nải nặng trĩu những quần là áo, những giày là túi, những phấn là son, không quên kèm theo vài lọ lăn nách khử mùi. Nàng về, đĩnh đạc nhắn một cái tin cực kỳ mùi mẫn cho chồng: “Anh yêu sắp xong việc chưa? Về đi, em đợi…”. Nàng cố tình kéo dài dấu ba chấm thành chí ít ba mươi chấm hòng lừa tình hắn, rồi nàng diện váy đỏ, đi giày đỏ, tô son đỏ, xổ tung mái tóc xù nhuộm màu tím đỏ, xức nước thơm nằm nghiêng chờ đợi.
Lúc Bụng Bia về đến nhà, thấy một dị nhân đang nửa nằm nửa ngồi mơ màng nhìn ra bầu trời đầy sao. Bụng Bia rón rén bước, tiếng đi thật khẽ như là đi nghiêng vì sợ kinh động đến nàng. Thấy chàng đang run rẩy, Tóc Xù ngoắc ngoắc một ngón tay ra hiệu chàng lại gần để cùng ngắm trời đêm. Bụng Bia mắt la mày lém lại gần, ngửa mặt qua khung cửa sổ, chỉ thấy cả bầu trời tối thui. Giọng Tóc Xù thánh thót: “Anh có nhìn thấy bầu trời đó không”. “Có, sao?”. Tóc Xù lườm yêu chàng phát, rồi nói mà như hát, cất tiếng mà như gió thổi: “Nếu anh hướng tới bầu trời, em sẽ giúp anh tung cánh, bởi vì, em sẽ là bầu trời của anh…”.
Bạn có phải là fan của truyện ngôn tình không, nếu không, mách bạn là Tóc Xù ăn cắp câu này trong truyện diễm tình đấy, ghê thật! Bụng Bia giật mình nhìn sâu vào mắt Tóc Xù, thấy cũng tối thui như bầu trời kia, thì lấy làm kinh hãi. Tóc Xù thấy ánh mắt đắm đuối ấy càng thêm phần phấn chấn, bồi thêm một đòn chí tử: “Trong cuộc đời của mỗi người, tình yêu có thể đến vài lần, nhưng thực sự yêu thì chỉ có một. Anh là số một của em đấy, biết không?”. (Lại đạo ngôn tình nữa rồi, có quá lố không đây ta?!). Nói rồi, không kịp để Bụng Bia kịp hoàn hồn, Tóc Xù đã dùng hết sức bình sinh đè ngửa chàng ra hành sự. Hết chuyện.
Sau đấy không biết diễn biến thế nào, chỉ nghe thấy thiên hạ đồn rằng vào một buổi sáng, mỗi nhà xuất bản đều nhận được một bức thư thống thiết đề nghị dừng xuất bản các thể loại truyện ngôn tình từ một độc giả ẩn danh. Còn nghe có người nói bắt gặp Bụng Bia lôi Tóc Xù đến trung tâm điều trị tâm sinh lý cho bệnh nhân thời kỳ tiền của tiền mãn kinh, chả biết có phải không nữa. Chẹp!
Váy Bút Chì