Hòn đảo nổi tiếng của Hy Lạp thường được biết đến với những ngôi nhà mái vòm trắng – xanh tuyệt đẹp vươn mình ra biển. Nhưng Santorini không chỉ có thế. Ðằng sau những hình ảnh lung linh trên postcard là một Santorini ma mị, hoang vắng nhưng hấp dẫn đến lịm người
CUỘC CHƠI VỚI MÀU SẮC
Santorini luôn mê hoặc du khách với màu xanh quyến rũ và vẻ đẹp bình yên. Đặt chân lên hòn đảo tôi được dịp chiêm ngưỡng những công trình mái vòm tiêu biểu và những ô cửa sổ đối xứng. Sự thuần nhất về sắc trắng tinh khôi hòa cùng sắc xanh cô ban mát dịu tạo nên một tổng thể hài hòa và đặc trưng cho hòn đảo.
Trong cái chung đó, mỗi ngôi nhà vẫn có nét quyến rũ riêng với những ô cửa mang chút biến tấu của những gam màu đỏ, tím, cam, vàng điểm xuyết nhẹ nhàng, đặc biệt là những ban công lãng mạn hướng mình ra biển.
Đến Santorini, tôi chẳng cần lên một lịch trình nào mà chỉ đơn giản là đi dạo khám phá vẻ đẹp của từng ngõ ngách, từng con đường nơi đây. Từ trên núi nhìn xuống, người ta sẽ không khỏi ấn tượng bởi những con đường ngoằn ngoèo uốn lượn. Theo con đường đó đi xuống cảng bên dưới, du khách sẽ gặp đoàn người lắc lư trên lưng của những chú lừa thong thả nối đuôi nhau lên đỉnh núi.
Đến với Santorini, hãy dành thời dan tản bước trong khu phố đi bộ như những ô bàn cờ với các cửa hiệu sang trọng. Khi mỏi chân, hãy ghé vào một quán bar nhỏ ven biển thưởng thức một cốc bia Mythos mát lạnh, nhấm nháp ô liu và tận hưởng những giây phút tuyệt vời khó có thể tìm thấy ở chốn phồn hoa đô thị.
NGÔI LÀNG TRÊN ĐỈNH GIÓ HÚ
Mãi ngày cuối cùng ở đảo Santorini, tôi mới dự định vào làng Pyrgos. Nếu như các làng Oia, Fira, Imerovigli và Firostefani khá giống nhau về mặt địa hình và phong cách thì Pyrgos lại khác biệt hoàn toàn.
Chiếc Liberty màu vàng tróc sơn chật vật mãi mới đưa tôi ngược gió lên đỉnh núi. Ngước lên từ lưng đèo, làng Pyrgos giống như một trường quay cho phim trung cổ với tòa lâu đài đổ nát nằm chót vót dưới mây vần vũ. Đầu làng có bãi đất trống cho khách du lịch để xe, từ đó không còn cách nào khác phải leo bộ vì ngôi làng dốc đứng với những ngôi nhà bám quanh đỉnh núi. Pyrgos quả là một ngôi làng độc nhất vô nhị, khiến tôi cảm giác mình đang lạc vào một câu chuyện kinh dị.
Cần phải nói thêm rằng từ lúc ở Athens cho đến khi ra đảo, tất cả các ngôi làng (trừ Fira và Oia) đều không một bóng người, ngay cả những ngày nắng đẹp. Dường như tất cả dân làng đều ngồi im trong nhà từ sáng chí tối và đóng cửa lại không giao tiếp. Pyrgos thì còn tệ hơn nữa, giống như một ngôi làng hoang phế với những nóc nhà xiêu vẹo cổ xưa nằm dọc đường làng ngoắt ngoéo dẫn lên đỉnh núi.
Nơi đây có nhiều quầy hàng lưu niệm, nhưng đều không người đứng bán. Chủ nhà treo những dây chuyền kim loại hình thù cổ quái lúc lỉu trên tường trong khi nền nhà thì thụt sâu xuống như một cái hang. Họ cũng bày biện những món đồ handmade kỳ dị lên một chiếc bàn gỗ tạp ngay trước cửa. Lối bày hàng càng củng cố cho hình ảnh của một ngôi nhà phù thủy. Sau một hồi lang thang qua những ngõ hẹp khúc khuỷu, những bức tường trắng câm lặng và các ô cửa đóng kín thì tôi nghe văng vẳng một bản giao hưởng phát ra từ ngôi nhà nào đó trong làng, giai điệu u linh quyện vào tiếng gió. Ôi làng Pyrgos, sao người ta có thể sống vui tươi trong ngôi làng nguyên sơ này, và làm gì mà sống? Mỗi khi có việc đi vào thị trấn họ phải băng qua đường đèo quanh co hiểm trở thế ư?
Cuối cùng chúng tôi cũng gặp một cô gái trẻ chỉ cho đường đến lâu đài nằm sau quán cà phê Franco. Bản thân từ Pyrgos trong tiếng Hy Lạp đã có nghĩa là lâu đài. Công trình huyền ảo mà chúng tôi nhìn thấy từ lưng đèo ở ngay trước mắt, còn nguyên vẹn, từ tầng mái có thể bao quát cả một vùng bao la trên đảo.
HOÀNG HÔN ĐẸP NHẤT THẾ GIAN
Việc mà ai cũng muốn làm khi đến Santorini là ngắm hoàng hôn. Vị trí đắc địa là pháo đài cổ trong làng Oia, phía cực Tây, nơi mặt trời sẽ bị sóng biển nhấm dần cho đến khi nuốt chửng vào lòng đại dương. Tôi tình cờ tìm ra nơi ngắm hoàng hôn cũng đẹp không kém, đó là lúc dò đường đến nhà thờ thánh Nicolaus. Đây là nhà thờ to đẹp nhất của đảo nằm ngay cuối làng Imerovigli. Đến nơi thấy cửa đóng im ỉm, chúng tôi đành đi dạo trong làng cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Nhiệt độ bắt đầu hạ cùng với tiếng gió hú. Vùng trời chuyển dần sắc cam, hồng và tím nhạt, rồi đến tím sẫm, nhưng mây thì ngày càng dày đặc. Gió thốc lạnh thấu xương và hú u u từng chập. Gió gọi những đám mây vội vã – mây lang thang xuống tận lưng đồi và tất tả về trời. Ngôi làng lặng câm như cổ tích, thản nhiên bao thế kỷ chìm đắm trong không gian huyền hoặc này. Tôi co ro trong tiếng gió, cố khép lại tà áo mỏng manh trong khi những người bạn đồng hành vội vã đuổi mặt trời bằng những cú bấm máy liên hoàn không đèn flash.
Hoàng hôn ở đâu thì nào có khác nhau, chỉ riêng nơi đây, kéo theo tiếng gió u hoài về với biển. Ừ thì đồi gió hú, rừng gió hú, thảo nguyên gió hú đã trải qua hết rồi, nhưng chưa bao giờ tôi biết rằng biển Santorini ban ngày lặng câm không tiếng sóng vỗ để đêm đêm gọi gió về. Hoàng hôn mùa hạ rơi vào quãng tám giờ, mãi đến chín rưỡi, vụng biển mới trở thành một vũng đen khổng lồ. Santorini lên đèn, ánh vàng tím huyền ảo trên những ngôi nhà màu trắng. Không còn ai đi lại trên đường làng. Chúng tôi cũng về thôi, chia tay hoàng hôn, và đối với dân nghiền phượt, chưa ăn bữa nay đã lo bữa mai, bụng lại nghĩ đến việc sẽ lại đi đâu ngắm hoàng hôn: Hawai, Maldives hay Caribes, những vùng biển cổ tích.
Thực hiện: Bùi Anh Tuấn